| Thông tin thị trường quốc tế cập nhật 24/7 từ Bộ Công Thương
Tin tức

Các yêu cầu bắt buộc đối với thủy sản nhập khẩu vào Bắc Âu

Thương vụ Việt Nam tại Thụy Điển xin trân trọng giới thiệu các yêu cầu bắt buộc khi nhập khẩu thủy sản vào khu vực Bắc Âu. Cụ thể như sau:

Quốc gia và cơ sở chế biến phải được công nhận

Để được xuất khẩu thủy sản vào EU, trong đó có Bắc Âu, quốc gia xuất khẩu cần được các cơ quan có thẩm quyền của EU công nhận để đảm bảo đáp ứng được các yêu cầu về an toàn thực phẩm và không gây ra mối đe dọa cho người tiêu dùng châu Âu.

Cơ quan có thẩm quyền là cơ quan chính phủ ở nước xuất khẩu chịu trách nhiệm giám sát các sản phẩm thủy sản xuất khẩu sang EU và là cơ quan phê duyệt cơ sở chế biến trong nước được phép xuất khẩu sang EU. Cơ quan có thẩm quyền ở Việt Nam là Cục quản lý chất lượng nông lâm sản và thủy sản, Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn.

Các quy định của EU về vệ sinh thực phẩm bao gồm tất cả các giai đoạn sản xuất, chế biến, phân phối và đưa ra thị trường thực phẩm dùng cho người. Các quy tắc vệ sinh của EU bao gồm những nội dung chính sau:

  • Người kinh doanh thực phẩm chịu trách nhiệm chính về an toàn thực phẩm;
  • Đảm bảo an toàn thực phẩm trong toàn bộ chuỗi thực phẩm, bắt đầu từ sản xuất;
  • Thực hiện chung các thủ tục dựa trên nguyên tắc phân tích mối nguy và các điểm kiểm soát tới hạn (HACCP);
  • Áp dụng các yêu cầu vệ sinh cơ bản, có thể được quy định thêm đối với một số loại thực phẩm.

Cứ vài năm một lần, EU sẽ có đoàn đi kiểm tra các hệ thống đang có ở nước xuất khẩu và sẽ thăm một số cơ sở trong toàn bộ chuỗi cung ứng ở nước đó để xem liệu các quy định có được thực hiện đúng hay không.

Vệ sinh an toàn thực phẩm

Dư lượng thuốc trừ sâu

EU có các quy định nghiêm ngặt và phức tạp về mức dư lượng tối đa (MRL) đối với thủy sản. Các mức này được nêu trong các văn bản quy định khác nhau. Tùy thuộc vào loài và nguồn gốc (thủy sản hoặc nuôi trồng thủy sản), cần có giấy chứng nhận sức khỏe do phòng thí nghiệm được công nhận cung cấp cho mỗi lô hàng để chứng minh sản phẩm không vượt quá mức dư lượng tối đa.

Các quy định cần lưu ý khi xuất khẩu thủy sản sang châu Âu:

  • Quy định (EC) số 470/2009 đưa ra quy trình thiết lập MRLs đối với dư lượng các chất có hoạt tính dược lý trong thực phẩm có nguồn gốc động vật, chẳng hạn như thuốc kháng sinh. Xem danh sách đầy đủ các chất và MRL của chúng trong Phụ lục của Quy định (EU) số 37/2010;
  • Quy định (EC) số 396/2005 thiết lập MRL đối với thuốc trừ sâu;
  • Quy định (EC) số 1881/2006 quy định MRLs đối với một số chất gây ô nhiễm môi trường như kim loại nặng, bao gồm cả thủy ngân;
  • Một số chất khác được phân loại là “phụ gia thức ăn chăn nuôi” (coccidiostats và histomonostats) cũng có thể để lại dư lượng trong thực phẩm có nguồn gốc từ động vật được nuôi bằng thức ăn có chứa chúng. Ủy ban đã thành lập Sổ đăng ký Phụ gia Thức ăn chăn nuôi của EU, được cập nhật thường xuyên và tham chiếu/liên kết đến các quy định cấp phép liên quan. Các quy định đó bao gồm các yêu cầu cụ thể đối với việc đưa các chất phụ gia vào thị trường EU và EEA.

Hàm lượng chlorate trong thủy sản nhập khẩu là một trong những tồn dư được chú ý vào năm 2019 và MRL sẽ sớm được thắt chặt hơn. Các cơ sở chế biến không có nước sạch sử dụng chlorate để xử lý nước trước khi đưa vào cơ sở chế biến. Vào cuối năm 2019, các nhà chức trách Đức đã phát hiện thấy hàm lượng clorat trong các sản phẩm thủy sản nhập khẩu, điều này làm dấy lên lo ngại về tính an toàn cho người tiêu dùng.

Do những lo ngại được nêu ra ở Đức, một cuộc tranh luận đã bắt đầu về mức độ chlorate là hợp lý. Cuối cùng, cuộc tranh luận này có thể dẫn đến sự thay đổi mức chlorate có thể chấp nhận được trong thực phẩm xuất khẩu sang châu Âu. Thuốc trừ sâu gốc chlorate đã bị cấm.

Chlorate chỉ là một ví dụ; một ví dụ khác là việc sử dụng kháng sinh trong thủy sản nuôi trồng, các quy định thường xuyên thay đổi.

Các quy định về ghi nhãn

Các quy định của EU về ghi nhãn rất rõ ràng. Tuy nhiên, có thể có sự khác biệt nhỏ giữa việc ghi nhãn thủy sản chưa chế biến và đã chế biến, và giữa việc ghi nhãn cho thủy sản đánh bắt và nuôi trồng. Nhìn chung, các thông tin sau đây cần được dán nhãn trên các sản phẩm thủy sản, với các sản phẩm đóng gói sẵn có một số thông tin cần bổ sung mà các sản phẩm chưa được đóng gói sẵn không cần đưa vào.

Tất cả sản phẩm:

  • Tên của sản phẩm, bao gồm tên thương mại và tên khoa học;
  • Danh sách các thành phần (bao gồm tất cả các số E có liên quan, là số nhận dạng được cấp cho các chất mà EU cho phép thêm vào thực phẩm), được thêm vào nhãn thùng carton bên ngoài;
  • Phương pháp sản xuất - phải được đề cập đến cho dù đó là sản phẩm nuôi trồng hay đánh bắt tự nhiên;
  • Xuất xứ - quốc gia nơi sản phẩm được sản xuất;
  • Khối lượng tịnh - khối lượng tịnh phải được đề cập trên các sản phẩm đóng gói sẵn;
  • Ngày có độ bền tối thiểu, bao gồm ngày, tháng, và năm, và đứng trước các từ “best before” hoặc “best before end” hoặc “use by”;
  • Người bán ở EU - tên hoặc tên doanh nghiệp và địa chỉ của nhà sản xuất, đóng gói hoặc người bán được thành lập ở EU;
  • Bao bì phải có số phê duyệt của EU;
  • Bao bì cũng phải có “số lô”, là số được cấp cho các sản phẩm thuộc cùng một lô từ cùng một nhà xuất khẩu;
  • Dinh dưỡng - thành phần và giá trị dinh dưỡng phải được nhắc đến.

Thông tin bổ sung cho các sản phẩm đóng gói sẵn:

  • Danh sách các thành phần (bao gồm tất cả các số E có liên quan, là số nhận dạng được cấp cho các chất mà EU cho phép thêm vào thực phẩm), được thêm vào nhãn bao bì của người tiêu dùng;
  • Số lượng các thành phần (tính theo % của tổng khối lượng tịnh);
  • Khối lượng tịnh;
  • Tên hoặc tên doanh nghiệp và địa chỉ;
  • Nước xuất xứ hoặc nơi xuất xứ;
  • Hướng dẫn sử dụng (chỉ khi cần);
  • Khai báo dinh dưỡng;
  • Được đóng gói trong một bầu không khí bảo vệ;
  • Ngày cấp đông đầu tiên;
  • Bổ sung protein có nguồn gốc khác nhau;
  • Nếu một sản phẩm được chế biến, chẳng hạn như surimi hoặc cá viên, thông tin này cần được đề cập (chế biến…);
  • Dấu hiệu nhận biết;
  • Nước bổ sung cần được bao gồm như một thành phần.

Điểm cuối cùng cần chú ý thêm. Nhãn thủy sản nhập khẩu vào Bắc Âu phải được ghi bằng tiếng Thụy Điển, Đan Mạch, hoặc Na Uy.

Nước bổ sung là một vấn đề thảo luận gần đây giữa các nhà nhập khẩu và các nhà chức trách EU. Mặc dù trên bao bì ghi rõ là nước, nhưng không phải lúc nào cũng rõ hàm lượng nước cần được đo và dán nhãn như thế nào. Cũng có sự khác biệt trong cách giải thích giữa các nước thành viên EU.

Nước luôn phải được đề cập trong danh sách thành phần theo thứ tự tỷ trọng trong tổng trọng lượng của sản phẩm so với các thành phần khác. Ví dụ, nếu 8% nước được thêm vào, nhãn phải ghi 92% là cá, nước, sau đó là bất kỳ thành phần nào khác.

Trong trường hợp cá đã chế biến, nếu thêm ít hơn 5% nước, thứ tự nước được đề cập trong danh sách thành phần là không quan trọng. Tuy nhiên, nếu thêm hơn 5% nước, nước không chỉ được đề cập theo đúng thứ tự trong danh sách thành phần, mà nó còn phải được ghi rõ ràng trong tên của sản phẩm, ví dụ “tôm có thêm nước”.

Tất cả các Quy định mới của Liên minh châu Âu đều dựa trên cơ sở để đảm bảo niềm tin và sự an toàn của người tiêu dùng để “người tiêu dùng sẽ không bị đánh lừa bởi bất kỳ sản phẩm hoặc bao bì nào”. Một số quy định ghi nhãn:

  • Quy định 853/2004 (Phụ lục II, đoạn 11) cho phép ghi nhãn tối thiểu thay vì các yêu cầu ghi nhãn thông thường.
  • Quy định 1169/2011 về việc cung cấp thông tin thực phẩm cho người tiêu dùng;
  • Quy định (EU) 1379/2013 về tổ chức chung của thị trường thủy sản và các sản phẩm nuôi trồng thủy sản, chủ yếu nhằm vào thị trường bán lẻ, trong đó có các quy định về ghi nhãn.

Thủy sản phải có nguồn gốc hợp pháp

Quy định của EU về ngăn chặn nạn đánh bắt cá bất hợp pháp, không báo cáo và không được kiểm soát (IUU) có hiệu lực từ ngày 1 tháng 1 năm 2010. Theo EU, đánh bắt IUU là bất kỳ hoạt động đánh bắt nào nằm trong khu vực cấm, sử dụng các phương pháp bất hợp pháp hoặc không được báo cáo. Đánh bắt IUU có tác động tiêu cực đến việc quản lý bền vững nguồn cá toàn cầu (và địa phương), và tạo ra sự cạnh tranh không lành mạnh với những loài đánh bắt hợp pháp và có trách nhiệm.

Do vậy, các sản phẩm đánh bắt tự nhiên cần được kèm theo giấy chứng nhận khai thác đã được cơ quan có thẩm quyền phê duyệt. Giấy chứng nhận khai thác phải chứa tất cả các thông tin quy định trong mẫu được nêu trong Phụ lục II của luật IUU của châu Âu. Nhà xuất khẩu có thể xin giấy chứng nhận khai thác đối với thủy sản được mua từ các tàu đã được đăng ký và cấp phép bởi các cơ quan có thẩm quyền ở nước xuất khẩu.

Một số các quốc gia như Thái Lan, Việt Nam, và Ecuador đã phải đối mặt với các thẻ vàng của các quốc gia có hành động chống lại việc đánh bắt IUU. Nếu chính phủ không hành động, các nhà chức trách châu Âu có thể phạt thẻ đỏ, đồng nghĩa với lệnh cấm nhập khẩu thủy sản của EU có nguồn gốc từ các quốc gia này.

Năm 2008, EU đã thông qua Quy định (EC) 1005/2008 nhằm loại bỏ hoạt động đánh bắt cá bất hợp pháp, không báo cáo và không theo quy định (IUU). Kể từ ngày 1 tháng 1 năm 2010, tất cả các nước thứ ba muốn xuất khẩu thủy sản vào EU đều phải cung cấp giấy chứng nhận khai thác.

Quy chế này đã được sửa đổi bởi Quy định (EU) 86/2010Quy định (EU) 202/2011. Các Quy định này sửa đổi danh sách các sản phẩm bị loại trừ khỏi phạm vi của hệ thống chứng nhận khai thác và xác định các thỏa thuận cụ thể giữa EU và các nước thứ ba.

Quy định (EC) 1010/2009 đưa ra các quy tắc chi tiết để thực hiện Quy định (EC) 1005/2008 thiết lập một hệ thống cộng đồng để ngăn chặn, và loại bỏ đánh bắt bất hợp pháp, không báo cáo và không được kiểm soát.

Kiểm tra tại cửa khẩu

Hàng thủy sản đến cửa khẩu đầu tiên của EU phải được kiểm tra tại trạm kiểm tra biên giới đã được phê duyệt. Thông thường, không phải tất cả các lô hàng sẽ được kiểm tra thực tế; tuy nhiên, kiểm tra tài liệu có hệ thống và kiểm tra danh tính là phổ biến. Tần suất kiểm tra thực tế phụ thuộc vào hồ sơ rủi ro của sản phẩm và vào kết quả của các lần kiểm tra trước đó. Các lô hàng bị phát hiện không tuân thủ quy định của EU sẽ bị tiêu hủy hoặc, trong những điều kiện nhất định, được gửi lại trong vòng 60 ngày. Ngoài ra, doanh nghiệp xuất khẩu có thể bị phong tỏa và cơ quan có thẩm quyền có thể phải đối mặt với hình thức trừng phạt.

Các nguyên tắc kiểm tra thú y được quy định trong (EU) 2017/625.

Kiểm soát nhập được thực hiện trong ba bước liên tiếp:

  • Kiểm tra hồ sơ: kiểm tra giấy chứng nhận sức khỏe;
  • Kiểm tra danh tính: kiểm tra bằng mắt để xác nhận tính nhất quán giữa các tài liệu và sản phẩm, xác minh sự hiện diện của các nhãn hiệu vệ sinh bắt buộc như nước xuất xứ, số phê duyệt…; và,
  • Kiểm tra vật lý: kiểm tra bản thân sản phẩm, kiểm soát cảm quan, bao bì, nhiệt độ. Điều này có thể bao gồm việc lấy mẫu và thử nghiệm trong phòng thí nghiệm.

Mặc dù việc kiểm tra tài liệu và danh tính phải được thực hiện trên tất cả các lô hàng, nhưng tần suất kiểm tra thực tế sẽ giảm đối với các sản phẩm từ các quốc gia “hài hòa”. Khoảng 20% ​​các sản phẩm cá đựng trong hộp kín, cá tươi và đông lạnh, và các sản phẩm khô hoặc/và muối được kiểm tra thực tế. Đối với các sản phẩm thủy sản khác và nhuyễn thể hai mảnh vỏ, khoảng 50% là đối tượng kiểm tra thực tế.

 

Các điểm kiểm tra biên giới của châu Âu có thể ngẫu nhiên tiến hành phân tích cụ thể các lô hàng trước khi thông quan. Các phép phân tích có thể nhắm vào các chất cặn bã, kim loại nặng hoặc các chất gây ô nhiễm khác. Trong quá trình kiểm tra ngẫu nhiên, các lô hàng có thể được thông quan và giao cho khách hàng EU. Tuy nhiên, nếu các cuộc kiểm tra phát hiện ra bất kỳ sự nhiễm bẩn nào, doanh nghiệp xuất khẩu lô hàng sẽ được đặt ở “trạng thái tăng cường kiểm soát”. Trạng thái này sau đó được thông báo cho tất cả các quốc gia thành viên EU cũng như Ủy ban châu Âu thông qua Hệ thống Cảnh báo nhanh (RASFF). Khi một cơ sở ở trạng thái bị tăng cường kiểm soát, 10 chuyến hàng tiếp theo của cơ sở này đến bất kỳ quốc gia EU nào sẽ tự động bị kiểm tra. Các sản phẩm sẽ bị tạm giữ tại các trạm kiểm tra biên giới cho đến khi nhận được kết quả. Sau 10 lô hàng mà kết quả kiểm tra khả quan, doanh nghiệp xuất khẩu sẽ được loại ra khỏi danh sách bị tăng cường kiểm soát.

Nếu lô hàng bị từ chối do không tuân thủ luật pháp EU, bên chịu trách nhiệm của lô hàng có ba lựa chọn:

  • Tiêu hủy các sản phẩm vi phạm;
  • Gửi lại các sản phẩm này đến một quốc gia không thuộc EU; hoặc
  • Trả lại các sản phẩm về nước xuất xứ.

     Chứng nhận

Kể từ ngày 1 tháng 1 năm 2010, mỗi lô hàng thủy sản phải kèm theo Giấy chứng nhận vệ sinh và đánh bắt.

Kể từ ngày 15/6/2011, các lô hàng thủy, hải sản xuất khẩu phải có giấy chứng nhận sức khỏe. Giấy chứng nhận sức khỏe tuân theo Quy định 2006/199/EC về sức khỏe cộng đồng và Quy định (EU) 1012/2012 về sức khỏe động vật.

Giấy chứng nhận sức khỏe có thể được cấp cho một số thùng chứa của cùng một sản phẩm được coi là một lô duy nhất. Giấy chứng nhận sức khỏe phải xác định lô. Do đó, việc bị từ chối tại điểm nhập cảnh sẽ bao gồm tất cả các hàng hóa có cùng giấy chứng nhận sức khỏe, ngay cả khi chỉ một phần của nó có vấn đề về vệ sinh hoặc giấy tờ. Có thể chấp nhận việc liệt kê các sản phẩm tươi và/hoặc sống trên cùng một giấy chứng nhận sức khỏe. Tuy nhiên, các sản phẩm đông lạnh phải được liệt kê trên một giấy chứng nhận sức khỏe riêng biệt. Hướng dẫn về ngôn ngữ của giấy chứng nhận sức khỏe có thể tìm thấy ở cuối Quy định 1663/2006, được ghi chú trong chương III. Tóm lại, giấy chứng nhận sức khỏe phải được cấp bằng một trong những ngôn ngữ chính thức của quốc gia nhập cảnh vào lãnh thổ EU, và nếu cần, bằng ngôn ngữ của quốc gia đến. Tuy nhiên, một Quốc gia Thành viên có thể đồng ý sử dụng một trong 23 ngôn ngữ chính thức của EU không phải là ngôn ngữ của Quốc gia đó.

Để đảm bảo hoạt động xuất khẩu diễn ra thuận lợi, DGSANTE khuyến cáo sử dụng nền tảng TRACES cho các chứng thư về vệ sinh và kiểm dịch thực vật của động vật, thực vật đối với các sản phẩm được xuất khẩu sang EU.

Đối với các quốc gia không sử dụng TRACES, doanh nghiệp cần đảm bảo cung cấp chứng thư gốc kèm với các lô hàng trong phương tiện vận chuyển. Trong trường hợp chứng thư gốc không thể gửi kèm lô hàng, Ủy ban Sức khỏe và An toàn thực phẩm của EU sẽ đề xuất với các Trạm kiểm soát biên giới tại EU chấp nhận các bản sao giấy chứng thư đáp ứng các điều kiện sau:

Bản scan giấy chứng thư gốc được gửi bằng email, từ hòm thư thuộc cơ quan có thẩm quyền cấp trung ương của nước sở tại đến hòm thư của Trạm kiểm soát biên giới tại EU của điểm nhập cảnh tại EU, được cung cấp tại các trang web sau https://ec.europa.eu/food/animals/vet-border-control/bip-contacts_en

EU áp dụng cơ chế chứng nhận xuất xứ theo quy định tại khoản 1(c), Điều 15, Nghị định thư 1 của Hiệp định EVFTA, cụ thể là tự chứng nhận xuất xứ theo hệ thống REX (Registered Exporter System). Quy định này được hướng dẫn tại khoản 1 (c), Điều 19, Thông tư số 11/2020/TT-BCT ngày 15 tháng 6 năm 2020 của Bộ trưởng Bộ Công Thương quy định Quy tắc xuất xứ hàng hóa trong Hiệp định EVFTA.

Chứng nhận bắt buộc:

  • Quốc gia và cơ sở được phép xuất khẩu đi châu Âu (được cấp code);
  • Truy xuất nguồn gốc;
  • Thủy sản khai thác nhằm chống lại nạn khai thác thủy sản trái phép (IUU);
  • Kiểm dịch và an toàn thực phẩm;
  • Tiêu chuẩn HACCP;
  • Kiểm soát các chất lây nhiễm;
  • Ô nhiễm vi sinh, phòng ngừa thông qua các biện pháp vệ sinh.

Quy định cho sản phẩm ngách: thực phẩm hữu cơ

Sự phát triển của nông nghiệp hữu cơ đã dẫn đến sự ra đời của Quy định mới về nông nghiệp hữu cơ tại EU, có hiệu lực từ ngày 1/1/2022.

Phần quan trọng nhất của quy định này đối với các nhà sản xuất từ ​​các nước đang phát triển là phải tuân thủ cùng một bộ quy tắc như các nhà sản xuất ở EU, để đảm bảo rằng tất cả các sản phẩm hữu cơ được bán ở EU đều có cùng tiêu chuẩn.

Quy định mới được thiết kế để đảm bảo sự cạnh tranh bình đẳng cho nông dân đồng thời ngăn chặn gian lận và duy trì lòng tin của người tiêu dùng thông qua các nội dung sau:

  • Các quy tắc sản xuất được đơn giản hóa thông qua việc loại bỏ dần một số ngoại lệ và chọn không tham gia;
  • Hệ thống kiểm soát được củng cố nhờ các biện pháp phòng ngừa và kiểm tra chặt chẽ trong toàn bộ chuỗi cung ứng;
  • Các nhà sản xuất ở các nước thứ ba sẽ phải tuân thủ bộ quy tắc tương tự như các nhà sản xuất ở EU;
  • Các quy tắc hữu cơ bao gồm một danh sách rộng hơn các sản phẩm (ví dụ: muối, nút chai, sáp ong, len, v.v.) và có các quy tắc sản xuất bổ sung (ví dụ: hươu, nai, thỏ và gia cầm);
  • Chứng nhận sẽ dễ dàng hơn cho các hộ nông dân nhỏ nhờ hệ thống chứng nhận nhóm mới;
  • Sẽ có một cách tiếp cận thống nhất hơn để giảm nguy cơ vô tình ô nhiễm thuốc trừ sâu.

Sự phát triển trong nhận thức của người tiêu dùng và sự phát triển của lĩnh vực hữu cơ đã dẫn đến sự hỗ trợ nhiều hơn của chính phủ đối với thực phẩm hữu cơ ở châu Âu. Vào tháng 3 năm 2021, Ủy ban châu Âu đã trình bày Kế hoạch hành động để phát triển sản xuất hữu cơ. Mục đích chung là thúc đẩy sản xuất và tiêu thụ các sản phẩm hữu cơ. Một trong những mục tiêu là tăng cường nuôi trồng thủy sản hữu cơ một cách đáng kể.

Kế hoạch Hành động phù hợp với Thỏa thuận Xanh châu Âu và Chiến lược từ nông trại đến bàn ăn và Đa dạng sinh học. Nó được thiết kế để cung cấp cho lĩnh vực hữu cơ (vốn đang phát triển nhanh) những công cụ phù hợp để phát triển.

Đặc biệt là các kế hoạch để thúc đẩy tiêu thụ. Lượng tiêu thụ tăng sẽ thúc đẩy nông dân chuyển sang canh tác hữu cơ. Kế hoạch Hành động đưa ra các hành động cụ thể nhằm thúc đẩy nhu cầu, duy trì niềm tin của người tiêu dùng và đưa thực phẩm hữu cơ đến gần hơn với người dân. Điều này bao gồm:

  • Thông tin và truyền thông về sản xuất hữu cơ;
  • Thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm hữu cơ;
  • Khuyến khích sử dụng nhiều hơn chất hữu cơ trong căng tin công cộng thông qua mua sắm công;
  • Tăng cường phân phối các sản phẩm hữu cơ theo chương trình trường học của EU.

Các hành động cũng nhằm ngăn chặn gian lận, nâng cao lòng tin của người tiêu dùng và cải thiện khả năng truy xuất nguồn gốc của các sản phẩm hữu cơ.

Các nước Bắc Âu luôn đi đầu trong xu hướng bảo vệ môi trường và tiêu thụ thực phẩm hữu cơ. Với các công cụ pháp lý và kế hoạch hành động nêu trên của EU, xu hướng tiêu dùng thực phẩm hữu cơ, trong đó có thủy sản, tại khu vực Bắc Âu sẽ ngày càng tăng mạnh.

Vì bất kỳ thực phẩm nào được nhập khẩu và bán ở châu Âu dưới dạng hữu cơ đều phải tuân thủ các quy định của EU, xem trong Quy định (EU) 2021/1165. Điều này nêu rõ rằng nguyên liệu thô để nuôi cá hữu cơ và động vật giáp xác tốt nhất nên có nguồn gốc từ nghề cá bền vững hoặc từ các nguồn nuôi trồng thủy sản hữu cơ.

Thương vụ Việt Nam tại Thụy Điển (Kiêm nhiệm Đan Mạch, Iceland)

Nội dung liên quan